“Ồ, xin lỗi.” Tôi nhẹ giọng xin lỗi vì đã đường đột chen vào. Nhưng khi nhìn thấy người đối diện, sự ngạc nhiên trong tôi buột ra thành tiếng. Người đứng trong thang máy là một cô gái mặc đồng phục nữ sinh.
Cũng chiếc áo khoác màu xanh biển mà Sakuragi Yukari mặc khi đến thăm tôi hôm trước. Nghĩa là cô gái này cũng học trường trung học Bắc Yomiyama?
Đáng lẽ giờ này phải ở truờng chứ nhỉ?
Dáng người cô nhỏ nhắn, gầy gò, diện mạo mang nét đẹp lưỡng tính. Mái tóc đen tuyền cắt ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt, làn da lại có phần nhợt nhạt. Tôi không rõ nên miêu tả thế nào, nhưng nếu dùng cách gọi xưa chắc là giống màu sáp trắng. Ngoài ra...
Thứ khiến tôi chú ý nhất là miếng gạc che đi mắt bên trái của cô gái. Cô ấy bị bệnh về mắt? Hay là mắt bị thương?
Tâm trí luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đến khi tôi nhận ra chiều đi của thang máy thì đã muộn. Không phải đi lên trên mà là đi xuống. Buồng thang máy đã bắt đầu chuyển động, không phải lên tầng trên mà tụt xuống tầng hầm.
Nhìn vào dãy nút trên bảng điều khiển, tôi thấy chữ “B2” đang bật sáng. Tôi quyết định đi hết lượt thang này sẽ chọn lại tầng, trong khi chờ đợi tôi bắt chuyện với cô bạn đeo băng mắt, “Xin lỗi, cậu là học sinh trường Bắc Yomi phải không?” Cô gái chỉ khẽ gật đầu, không nói một lời, cũng không hề có phản ứng gì khác.