Y ấp úng: «Thưa bà, tôi là ...». Không để cho y dứt câu, người thiếu phụ trẻ chìa bàn tay: «Tôi đã biết, thưa ông. Saclơ đã kể cho tôi nghe về cuộc gặp gỡ của hai vị tối qua, và tôi rất vui sướng được biết nhà tôi đã có ý hay mời ông đến dự cơm tối với chúng tôi hôm nay.».
Y đỏ cả hai tai, chẳng biết nói gì thêm và cảm thấy mình đang bị xem xét, quan sát từ đầu đến chân, cân nhắc và đánh giá.
Y rất muốn xin lỗi, bịa ra một lý do nào đó để giải thích cách ăn mặc có phần chưa tươm tất của mình, nhưng chẳng tìm ra được điều gì hết, y đành thôi, không dám đụng đến vấn đề khó khăn ấy nữa.
Y ngồi xuống chiếc ghế bành mà cô vợ bạn chỉ cho. Khi cảm thấy tấm nệm nhung xốp và mềm của chiếc ghế nén xuống dưới thân mình, cảm thấy thân mình lún sâu xuống, được nâng đỡ và ôm ấp bởi thứ đồ gỗ như biết vuốt ve, âu yếm này, ngay cả đến tấm dựa lưng và hai tay vịn có chần đệm cũng nhẹ nhàng đỡ thân người y lên, thì Đuyroa thấy như thể y đã bước vào một cuộc đời mới tươi đẹp, đã bắt đầu sở hữu được một cái gì đó tuyệt vời, đã trở thành một nhân vật đáng kể và đã được cứu vớt. Y nhìn vợ Phorexchiê mà đôi mắt nàng cũng không rời con người y lấy một giây...