Tô Hoài là một nhà văn có nghề. Nghề văn đối với ông là một hình thức lao động công phu vất vả. Và trong nghề văn thì lao động câu chữ là một nhiệm vụ quan trọng. Trong văn xuôi người viết dễ có xu hướng viết theo đà phát triển của câu chuyện, theo mạch văn lôi cuốn mà quên đi việc sáng tạo nghệ thuật ngôn từ. Văn chương là nghệ thuật ngôn từ. Văn xuôi phải phản ánh trực tiếp cuộc sống xã hội. Những cảnh ngộ, sự kiện, tính cách nhân vật dồn dập xô đẩy trên trang viết rất linh hoạt và có nhiều màu vẻ đòi hỏi nghệ thuật biểu hiện phù hợp. Tô Hoài đã quan niệm đúng đắn về mối quan hệ giữa nội dung và hình thức trong văn xuôi. "Nội dung là cả cuộc đời rộng lớn như một dòng chảy theo thời gian không hề lặp lại. Vì thế người viết cũng không thể lặp lại cách viết một cách tùy tiện đơn giản. Nội dung ý nghĩ một việc, miêu tả một nhân vật, một phong cách, một trường hợp của cuộc sống hiện thực nếu đúng là cuộc đời và cuộc đời thì không bao giờ lặp lại. Cũng vì thế từng câu từng chữ cũng sẽ không bao giờ lặp lại, không bao giờ theo một cách, một điệu giống nhau. Nó phải như nội dung, đượm những phong phú và muôn vẻ biến hóa của cuộc sống".