Boong hạm lắc la lắc lư, tung lên cao, rồi bất thần tụt xuống khiến anh chàng Chính và cả cơm vào mũi! Anh ta cứ múc món canh “đặc biệt” của mình đi đổ vào bát từng người, tự khen lấy khen để: “Ngon nhỉ anh nhỉ”. Anh ta đang ở cái tuổi muốn cho tất cả xung quanh những điều tốt đẹp trong tâm hồn mình. “Nữa đi anh, còn khối… ăn cho mát bụng mà chiến đấu! … Năm 53, em dẫn mẹ đi ăn xin… Sáng hôm ấy, vớ được một miếng da trâu gần lò sát sinh. To lắm nhớ! To bằng tấm thép chắn khẩu 14 ly 5 kia kìa… Em bàn với mẹ, chia làm năm ngày, mỗi ngày ninh một miếng. Phải tiết kiệm, có kế hoạch chứ… Mẹ dành phần em một miếng bằng bàn tay. Em đem nướng rồi gặm từ sáng đến tối, lại lấy ra treo lên mái lều, sáng ra lại cho vào mồm gặm… Chà, ngọt hơn đường… Em xới, em xới cho, anh Duy. Canh nhé… Dào, sóng mới gió! Đổ bát cơm rồi!
Một bát cơm đầy bị đổ ra boong. Chính lật đật hai tay hốt mớ cơm lẫn canh nóng bỏng dưới boong vào bát, mắt lấm lét nhìn chung quanh xem có ai mắng không?
- Bẩn, Chính… - Duy chạy đến định hốt cơm đổ quăng xuống biển.
Nhưng Chính đang lùa ngon lành bát cơm vừa hốt dưới boong hạm lên, nhai vội vàng, độn phồng cả hai má….gật gà gật gù khen lấy khen để!
Duy và “vua cù”, Hân quay mặt ra biển tuồng như bị bụi bay vào mắt!