Các loại đường ở Quảng Ngãi nổi tiếng là đường bông, đường phèn, đường phổi... đã từng ăn ra tận Huế, Nam Định, Hà Đông, Hà Nội, Hải Phòng, Hồng Kông, Ma Cao... bằng đường biển trên các ghe bầu.
Mùa đạp mía ngang qua chòi, dù mệt đến mấy, mà nghe mùi nước chè hai, tự nhiên người lâng lâng khỏe nhẹ...
Mùi thơm có sức quyến rũ đến không ngờ:
Nước mía trong cũng thắng thành đường
Anh thương em anh biết, thói thường ai hay.
Cái ngây ngất của hương đồng, cái ngọt ngào của tình em, hương mía... như không còn kìm được nữa:
Anh thương em không ai biết, không ai hay
Không ai biểu, không ai bày
Thơm thơm dìu dịu mỗi ngày mỗi thương.
Rõ "đổ nợ" rồi. Nhưng chớ nản lòng, hương đồng vẫn vương vít, tình em vẫn ngọt ngào:
Anh bậu ơi, có thương em
thì thương cho chắc
thì thương cho chặt
thì thương cho bền
đừng thương lở dở
em bắt đền duyên em,
"Em bắt đền..." chất phác cũng đến đáo để?"
Sau tháng 8/45, do hoàn cảnh lịch sử, người ta đã hô hào:
Lúa khoai ta gắng trồng
Sườn non cho tới bờ sông
Áo ta chưa ẩm dày
Thay mía ta trồng bông.
Lời bài hát như tiếng kèn hiệu thiêng liêng, giục giã, và như thế cây mía phải cam chịu số phận lui về “tuyến sau”, tạm sống ở những góc vườn khiêm tốn. Thực tế lúc ấy, muốn dựng chòi để ép mía, đâu phải đơn giản! Một đôi người sạt nghiệp vì đã “ngoan cố”. Máy bay đâu có tha? Nó dội bom cháy sạch!
_______________
Đất hương vàng
Bút ký Nguyễn Trung Hiếu