Mẫu Đơn hiểu thật rõ điều đó, và nàng chờ, duyên dáng và kiên trì, cho bà ÉtdoRa chịu nói chuyện với nàng. Khi một cây trâm vàng rơi khỏi tay của vũ Vương thì cô thiếu nữ phóng tới, mềm mại như một con mèo, lượm nó lên và tự nàng dắt vào mái tóc của bà ÉtdơRa. Như thế, nàng bắt gặp cái nhìn của bà chủ nàng trong gương và mỉm cười. Bà ÉtdơRa nhìn với con mắt khắc nghiệt các đồng tử to và đen của Mẫu Đơn, nhưng sau vài giây, bà tự buông thả mình để đến lượt mình, mỉm cười.
- Ngươi là một đứa trẻ khốn nạn, bà ta nói. Ta giận ngươi lắm.
- Thưa chủ mẫu, tại sao vậy? Cô thiếu nữ buồn bã nói.
Rồi nàng thêm với lòng chân thật đường đột của nàng.
- Không, xin đừng nói điều đó với con. Con đã biết rồi. Nhưng mà chủ mẫu lầm, thưa lão chủ mẫu, con biết địa vị của con trong nhà này. Con chỉ có một ý muốn, đó là phục vụ phu nhân, thưa phu nhân. Con sẽ làm những gì mà chủ mẫu bảo. Con còn có cái nhà nào ngoài cái nhà nầy? Làm sao con dám bất tuân chủ mẫu?